Chúa Nhật XIX Thường Niên Năm B
Chủ đề: BÁNH HẰNG SỐNG TỪ TRỜI XUỐNG
1V 19,4-8; Ep 4,30-5,2; Ga 6,41-51
“Ta là bánh hằng sống từ trời xuống.
Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời”
(Ga 6,51)

I. CÁC BÀI ĐỌC

Lịch sử cứu độ được ví như một con đường hướng về nơi gặp gỡ Thiên Chúa để được sống với Người. Cũng vậy, cuộc sống của mỗi người tín hữu là một cuộc hành trình hướng về phía trước, hướng về Nước Trời. Để có thể đạt tới đích của cuộc hành trình này, người tín hữu cần phải có lương thực nuôi sống. Đối với người Công giáo, lương thực đó chính là Mình và Máu Thánh Đức Giêsu Kitô.

1. Bài đọc 1 (1V 19,4-8):

Được Chúa ban cho bánh và nước làm lương thực bổ dưỡng, ngôn sứ Êlia có thể tiếp tục cuộc hành trình đến nơi gặp gỡ Thiên Chúa. Bối cảnh của bài đọc 1 hôm nay là: do ngôn sứ Êlia lên tiếng chống đối dân chúng thờ ngẫu tượng mà hoàng hậu Ideven, người vợ ngoại giáo của vua Akháp, đưa vào đất Israel và sau khi ngôn sứ Êlia sát hại 400 thầy chiêm của thần Baal, ông bị bà Ideven truy nã gắt gao nên phải trốn chạy vào sa mạc để thoát thân (1V 19,1-3). Trong sa mạc, do đói khát và thất vọng, ông xin Thiên Chúa cho mình được chết. Trong hoàn cảnh như thế, Thiên Chúa sai thiên sứ đem đến cho ông một chiếc bánh và một hũ nước. Được bánh và nước ấy bổ dưỡng, ông lấy lại sức và tiếp tục cuộc hành trình suốt 40 ngày tiến tới núi Khôrép để diện kiến Thiên Chúa. Bánh được Thiên Chúa ban để ông bổ dưỡng và được sống mà tiếp tục cuộc hành trình là một hình ảnh tiên trưng về Bánh ban sự sống là Mình Đức Giêsu Kitô, Bánh trường sinh cho con người.

2. Bài đọc 2 (Ep 4,30-5,2):

Vì được kết hợp với Đức Kitô, người Kitô hữu được kêu gọi sống trong tình bác ái, như Đức Kitô đã yêu thương họ. Cụ thể là thánh Phaolô đòi hỏi người Kitô hữu tránh những nết xấu: đừng bao giờ chua cay gắt gỏng, nóng nảy giận hờn, hay la lối thóa mạ, và hãy loại trừ mọi hành vi gian ác; đồng thời thực hành các nhân đức: đối xử tốt với nhau, có lòng thương xót và biết tha thứ cho nhau. Đó cũng là lời kêu gọi đối với chúng ta là những người đã được kết hợp với Đức Giêsu Kitô qua việc rước lấy Mình và Máu Thánh của Người.

3. Bài Tin Mừng (Ga 6,41-51):

Bài Tin Mừng hôm nay nằm trong trình thuật phép lạ hóa bánh ra nhiều và diễn từ Bánh Hằng Sống (Ga 6,1-59). Khi thấy Đức Giêsu hóa bánh ra nhiều, người Do Thái cho rằng Người “là vị ngôn sứ, Đấng phải đến thế gian” nên họ muốn “tôn Người làm vua”, nhưng Đức Giêsu “lại lánh mặt, đi lên núi một mình” (Ga 6,14-15) vì không muốn người Do Thái hiểu sai sứ vụ của Người. Ngày hôm sau, người Do Thái lại đi tìm Đức Giêsu để được có bánh vật chất để ăn, nhưng Đức Giêsu đã dạy họ hãy “làm” để có lương thực thường tồn (Ga 6,24-27). Việc họ cần phải “làm” đó là “tin vào Đấng Người đã sai đến” (Ga 6,29). Để có thể tin, họ đòi một dấu lạ như “dấu lạ manna-bánh bởi trời” mà Thiên Chúa đã ban cho tổ tiên họ ở sa mạc trong hành trình tiến về Đất Hứa.

Từ khởi điểm này Đức Giêsu đã mặc khải: “Tôi là Bánh từ trời đến” (Ga 6,42). Đó là thứ bánh đích thật mà người Do Thái cần phải tìm kiếm để có sự sống đời đời. Lời này làm cho người Do Thái xì xầm phản đối vì họ biết quá rõ về gia thế của Người. Thế nhưng, Đức Giêsu vẫn đưa họ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khi quả quyết: Người được Chúa Cha sai đến nên hễ ai tin và đón nhận Người thì được sự sống đời đời (Ga 6,44-47). Xưa tổ tiên người Do Thái ăn “manna-bánh bởi trời” nhưng còn phải chết, còn lúc này ai có niềm tin và sẵn sàng đón nhận Đức Giêsu như là Bánh trường sinh từ trời xuống, thì không còn phải chết nữa. Bánh trường sinh đó chính là Mình và Máu Đức Giêsu, để ai ăn Thịt và uống Máu này thì sẽ được kết hiệp với Đức Giêsu và sẽ được sống đời đời với Người.

II. GỢI Ý SUY NIỆM

1. Con người cần cơm bánh để duy trì sự sống. Nếu không có cơm bánh, chúng ta sẽ chết đói. Cơm bánh có khả năng duy trì sự sống cho con người để tiếp tục tiến về phía trước trong hành trình của cuộc đời. Trong hành trình đời sống đức tin, người Kitô hữu cũng cần một thứ bánh đích thực để bổ dưỡng, hầu có đủ sức tiến về Nước Trời. Bánh đó chính là thân mình Đức Giêsu. Khi mặc khải “Tôi là bánh trường sinh”, Đức Giêsu muốn so sánh rằng ngôn sứ Êlia cần bánh bổ sức để tiếp tục cuộc hành trình 40 ngày tiến về núi Khôrép, và tổ tiên người Do Thái cần manna nuôi dưỡng để có thể tiếp tục hành trình 40 năm tiến về Đất Hứa thế nào, thì chúng ta cũng cần “Bánh trường sinh” là “Mình của Đức Giêsu” như vậy. Nếu chúng ta tìm kiếm thứ bánh vật chất để có thể duy trì sự sống, nhưng chỉ là sự sống tạm bợ ở trần gian mà thôi và cuối cùng cũng phải chết, thì chúng ta lại càng cần phải tìm cho được thứ Bánh đích thực đem lại sự sống đời đời là dường nào. Bánh đem lại sự sống đời đời là Thân Mình Đức Giêsu. Do đó, chúng ta cần siêng năng tham dự Thánh lễ và dọn mình xứng đáng rước Mình Người, để có được thứ lương thực đích thật nuôi sống chúng ta trong hành trình đức tin.

2. Tin hay không tin: sống hay là chết. Người Do Thái không tin lời của Đức Giêsu nói: “Tôi là Bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ sống đời đời”. Lời mặc khải này làm cho họ sững sờ, khó chịu, và lại càng bị sốc khi nghe Người nói thêm: “bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây” (Ga 6,51). Nói lời này, Đức Giêsu mời họ tin vào Người, đón nhận giáo huấn của Người và ăn bánh trường sinh là Mình Người trong Bí tích Thánh Thể mà Người sẽ thiết lập. Làm như thế có nghĩa là sống mầu nhiệm đức tin. Theo thánh Gioan, tin vào Đức Giêsu (Ga 6,47) và ăn bánh Người ban tặng (Ga 6,51) có liên hệ mật thiết với nhau, vì đều đưa đến sự hiệp thông và đồng hóa với Người. Người Do Thái không thể nào tin những lời này khi cho rằng Đức Giêsu chỉ là một người Nadarét, gia cảnh rất bình thường nên cũng không thể đón nhận Bánh trường sinh Người ban tặng. Để đón nhận mặc khải này, họ phải có đức tin. Với người Kitô hữu cũng thế, nếu không có đức tin, chúng ta không thể nào đón nhận được Bí tích Thánh Thể, vì đó là mầu nhiệm đức tin, như lời chủ tế công bố sau phần truyền phép trong mỗi Thánh lễ. Nhờ đức tin, chúng ta nhận ra việc rước lễ là rước Mình Máu Đức Giêsu, lương thực bổ dưỡng đời sống đức tin của chúng ta trên đường về Nước Trời, và qua việc rước lễ, chúng ta được trao ban sự sống đời đời.

3. Hệ quả của việc rước lễ: để Đức Giêsu sống trong tôi. Rước lễ là “ăn thịt” và “uống máu” Đức Giêsu. Y học cho chúng ta biết: ăn và uống gì là được nuôi dưỡng và được trở nên mạnh mẽ nhờ chính lương thực ấy. Như thế, ăn thịt và uống máu Đức Giêsu là được bổ dưỡng bởi giáo huấn của Đức Giêsu, được trở nên mạnh mẽ bởi chính sức sống của Người. Hơn nữa, thịt và máu của một người là chính bản chất hay chính sự sống của người ấy. Ăn thịt và uống máu Đức Giêsu là được mặc lấy bản chất của Đức Giêsu, được thông phần vào sự sống của Người. Xét về bản chất, Đức Giêsu chính là Thiên Chúa, là nguồn sống, nguồn sức mạnh, nguồn thiện hảo. Khi rước Mình và Máu Đức Giêsu, chúng ta được bản chất của Người thấm nhập vào trong chúng ta, làm cho chúng ta trở nên giống Người, trở nên một với Người và mặc lấy sự sống đời đời của Người. Do đó, sau khi cử hành Thánh lễ và đã rước lễ, chúng ta “đi bình an” vì biết rằng tôi đã trở nên con người mới do có Đức Giêsu ngự trong tôi. Ý thức được điều này, chúng ta có thể nói như thánh Phaolô: “Tôi sống, nhưng không còn là tôi, mà là Ðức Kitô sống trong tôi” (Gl 2,20).

Add Your Comment

Theo dõi thông tin từ Giáo xứ

Giáo xứ St. Helena, Philadelphia © 2024. All Rights Reserved.