CHÚA NHẬT XII THƯỜNG NIÊN A
Gr 20,10-13 – Rm 5,12-15 – Mt 10,26-33
Tuyên xưng để được tuyên xưng hay chối bỏ để bị chối bỏ
“Ai tuyên xưng Thầy trước mặt người đời,
thì Thầy sẽ tuyên xưng nó trước mặt Cha Thầy” (Mt 10,32)
1. Bài đọc I – Gr 20,10-13
Đây là một phần trích từ lời bộc bạch của Giêrêmia với chính Thiên Chúa. Thực tế của cuộc sống mà vị ngôn sứ đang phải đối diện luôn làm ông bị day dứt, băn khoăn, chán ngẩm… có khi chỉ còn muốn nguyền rủa tất cả, rủ bỏ mọi sự (x. Gr 20,14-15). Nhưng ẩn sâu trong tâm hồn ông lại là một xác tín nền tảng: hãy ca tụng và ngợi khen Đức Chúa (x. Gr 20.13) vì ông đã dám chấp nhận để cho Chúa quyến rũ mình (x. Gr 20,7).
Bài đọc I diễn tả hai nỗi day dứt lớn mà Giêrêmia đang phải đối diện: 1. Ông bị mọi người coi là ‘kẻ gieo khủng bố khắp nơi’ nên cần phải bị lên án, bị loại trừ. 2. Ông bị bạn bè soi mói, mong ông là kẻ sai lầm khi thi hành sứ vụ, để tìm cơ hội trả thù.
Một đàng, Giêrêmia nhận ra rằng: đau khổ, lo lắng, mệt mỏi… là cái giá mà ông phải trả khi thi hành sứ vụ, nhưng đàng khác ông cũng luôn xác tín rằng: có Chúa ở cùng, có Chúa chiến đấu, có Chúa chiến thắng. Vì thế, công việc chính mà vị ngôn sứ cần làm trước tiên là: giãi bày tâm sự cùng Chúa, ca ngợi tán dương Ngài, rồi đợi chờ trong tín thác chính Chúa sẽ ra tay.
2. Bài đọc II – Rm 5,12-15
Thánh Phaolo đưa ra một so sánh tương phản giữa Adam và Đức Giêsu khi lý luận rằng: Chính bởi thái độ bất tuân phục của một mình Adam, mà tội đã đi vào trần gian cùng với sự chết tràn lan tới mọi người, dù cá nhân mỗi người có phạm tội hay không. Trái lại, nhờ sự vâng phục cũng chỉ của một mình Đức Giêsu, ân sủng của Thiên Chúa được thông ban cho mọi người ở mọi thời.
Chèn lồng vào lý luận đó, thánh Phaolô còn cho thấy hai điều căn bản: 1. Luật Môsê đã chẳng thể làm thay đổi số phận phải chết của con người, dù mỗi người phạm tội hay không. 2. Tội đã hiện diện ở trần gian trước khi có luật, nhưng ‘không bị kể là tội’, đang khi tội bị coi là tội từ khi có luật được hành (x. Rm 5,13).
3. Bài Tin mừng – Mt 10,26-33
Nếu Bài đọc I đề cập nhiều tới những ưu tư lo lắng của vị ngôn sứ, thì trong bài Tin mừng, Đức Giêsu ba lần trấn an các môn đệ: ‘Các con đừng sợ…’ (x. Mt 10,26.28.31).
Trong lời trấn an ‘đừng sợ’ thứ nhất, Đức Giêsu mời gọi các môn đệ mạnh mẽ công bố mọi sự khi loan báo Tin mừng, bởi vì nội dung Tin mừng chính là Đức Kitô, Con Đường–Sự Thật–Sự Sống để dẫn đưa mọi người đến ân sủng cứu độ của Thiên Chúa.
Trong lời trấn an ‘đừng sợ’ thứ hai, Đức Giêsu khích lệ các môn đệ can đảm đối diện với cái chết thể lý khi nhấn mạnh tầm quan trọng của sự sống tâm linh mà chỉ một mình Thiên Chúa mới có toàn quyền quyết định. Chính vì thế, lòng tín thác vào một Thiên Chúa công minh và quan phòng sẽ giúp người môn đệ bình an để nhận ra giá trị cứu độ của những hy sinh, lao nhọc, thử thách, cả cái chết trên hành trình của sứ vụ.
Trong lời trấn an ‘đừng sợ’ thứ ba, Đức Giêsu chỉ ra vị trí thật quan trọng của người môn đệ trong ánh mắt của Thiên Chúa, khi xác quyết: ‘… mọi sợi tóc trên đầu đã được đếm, … quý giá hơn muôn vàn chim sẻ.’
Ba lời khuyến cáo ‘đừng sợ’ của Đức Giêsu nhằm dẫn người môn đệ đi đến một chọn lựa nền tảng khi thi hành sứ mạng: tuyên xưng để được tuyên xưng hay chối bỏ để bị chối bỏ.